Tôi và chồng đến với nhau do mai mối. Mẹ tôi và mẹ chồng là bạn bè thời thơ ấu, sống cùng làng, sau rồi mẹ tôi lấy chồng nên chuyển tới thành phố khác. Mẹ chồng lấy người cùng làng nhưng cả gia đình cũng đi nơi khác định cư. Mãi 20 năm sau, hai bà mới gặp lại nhau và thấy vẫn thân như thuở nào nên hứa hẹn gả con cho nhau. Thế nên tôi và chồng quen biết rồi yêu nhau và tổ chức đám cưới.
Trong chuyện này, người vui nhất chính là 2 người mẹ của tôi. Ngày cưới, 2 bà cũng lên trao cho tôi rất nhiều của hồi môn, nào là nhẫn vàng, dây chuyền vàng, rồi cả sổ tiết kiệm.
Thế nhưng sống với chồng hơn 1 năm qua, tôi nhận ra giữa chúng tôi có quá nhiều khác biệt và bất đồng quan điểm tới mức không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này. Chồng tôi như bị bệnh ám ảnh cưỡng chế. Hồi yêu nhau, anh không hề bộc lộc tính này nên tôi không biết, lại nghe mẹ tôi khen ngợi nên tôi nghĩ anh là con người thẳng thắn đáng tin.
Tôi thấy sợ hãi chồng hơn là tôn trọng, yêu thương anh nên tôi muốn ly hôn. (Ảnh minh họa) |
Thật không ngờ, lấy nhau về, cái gì anh cũng cằn nhằn và phải xen vào. Tôi để đồ gì ở đâu, anh cũng thấy không ổn, phải sắp xếp lại. Tôi không được phép luộm thuộm, đi làm về mệt đến đâu cũng phải cất giày dép, túi xách, mũ áo gọn gàng. Nằm trên sô pha không được gác chân lên bàn, không được làm xê dịch thảm chùi chân ở trước cửa nhà tắm... Cái này không được, cái kia không được, tôi như đang sống trong ngục tù chứ không phải là nhà mình nữa. Tôi thấy sợ hãi chồng hơn là tôn trọng, yêu thương anh nên tôi muốn ly hôn.
Tôi không thoải mái một chút nào, luôn muốn tránh mặt chồng. Mà giờ mới 1 năm đã như vậy thì tôi chịu đựng làm sao được đến hết đời đây? Đấy là chưa kể khi có con cái, không biết chồng sẽ cất bỉm của con ở tận đâu nữa. Nhưng tôi không dám mở miệng nói với bố mẹ 2 bên. Mẹ tôi thường gọi điện cho mẹ chồng để hỏi han tâm sự và trong câu chuyện của 2 bà thì mong ngóng có cháu bế lắm rồi. Hai mẹ vẫn tin tưởng cuộc hôn nhân này tốt đẹp vì cả tôi và chồng ra ngoài xã hội thì đều thuộc dạng trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Giờ mà bảo con muốn ly hôn chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào mặt mẹ tôi và mẹ chồng.
Tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ cố chịu đựng cuộc sống tù túng này? Hay mạnh dạn nói ra điều mong muốn mà biết chắc sẽ làm tổn thương 2 người mẹ của mình? Tôi khó nghĩ quá!