Vợ chồng tôi sống và làm việc ở thành phố, cách nhà đẻ tôi 50km. Vì bận bịu công việc, con nhỏ nên thỉnh thoảng chúng tôi mới về quê, thăm bố mẹ. Lần nào về, tôi cũng nghe ông bà than thở về Tuấn, em trai tôi. Em ấy là con trai độc nhất trong nhà nên được bố mẹ cưng chiều từ bé. Dù Tuấn có làm gì sai, bố mẹ cũng bênh vực, che chở chứ không dạy bảo, răn đe con. Càng lớn, Tuấn càng ỷ lại vào tình thương của bố mẹ nên làm càn, quậy phá, bị đuổi học từ năm lớp 9. Lúc bố mẹ nhận ra lỗi sai trong việc dạy con thì em tôi đã trở thành kẻ hư hỏng, bị hàng xóm ghét bỏ rồi.
Có một thời gian, tôi không còn muốn về nhà nữa. Bao nhiêu tiền tôi tiết kiệm gửi về cho bố mẹ sắm sửa đồ đạc trong nhà, đều bị Tuấn lấy đi chơi hết sạch. Thậm chí ông bà còn khóc lóc bảo tôi cứu em trai mấy lần, buộc tôi phải đi vay tiền để trả nợ cho em. Đến khi tôi lập gia đình, bố mẹ mới bớt nhờ vả tôi.
Năm ngoái, em trai tôi lấy vợ. Em dâu là một người đanh đá, khó gần. Họ sống với nhau được gần nửa năm thì kéo nhau ra tòa ly hôn. Bố mẹ tôi cũng được mấy phen "lên bờ xuống ruộng" vì vợ chồng con trai chửi bới, xúc phạm nhau. Đẻ được thằng con trai, ông bà cứ mong mỏi sẽ được nhờ vả lúc tuổi già. Ai ngờ, tuổi ngày càng lớn mà gánh nặng do con trai gây ra lại càng nặng nề hơn.
Hành động của em trai tôi khiến mọi người bàng hoàng. (Ảnh minh họa) |
Hôm kia, vợ chồng tôi về nhà dự tiệc Tất niên. Biết chuyện Tuấn thất nghiệp, chồng tôi liền ngỏ ý giúp đỡ. Anh nói công ty mình đang làm thiếu một bảo vệ, làm theo ca, lương cũng khá khẩm. Nếu Tuấn đồng ý thì anh sẽ nhờ sếp mình, đưa Tuấn vào làm.
Chồng tôi nói rất chân thành, đầy thiện chí nhưng qua tai của kẻ bặm trợn thì lại khác. Tuấn cho rằng anh rể đang coi thường mình thất nghiệp, không ăn học nên mới bảo mình đi làm bảo vệ, dắt xe đóng cổng cho người ta. Em giận dữ hất đổ mâm tiệc, cầm chai bia dí vào mặt chồng tôi đòi đánh. Mọi người xúm vào can ngăn thì Tuấn đuổi vợ chồng tôi ra khỏi nhà; còn bảo đây là nhà của em nên em được quyền quyết định cho hay không cho ai đặt chân vào.
Vợ chồng tôi bực tức bỏ về. Nhưng lên xe ô tô, nhìn thấy bố mẹ đứng lặng hiu trong gió chiều, lòng tôi se sắt lại. Phải chi Tuấn biết thương ông bà một chút, chỉ một chút thôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Phải làm sao để em tôi thay đổi đây?