Ngày ấy mình lấy nhau vì lý do gì nhỉ?
Chả biết nữa. Chuyện cưới xin đến nhẹ nhàng như hơi thở. Cũng chả hiểu sao lại cưới. Cũng chả ai nói lời yêu, không ai phải trả lời. Mọi chuyện cứ diễn tiến như vốn nó phải thế. Đầu tuần thì hồi hộp chờ đến cuối tuần để lại đón đưa, để gặp rồi lại chia tay. Ba tháng sau thì cưới.
Ngẫm lại mới thấy, ký ức tuổi thơ quan trọng thật. Mặc dù học cùng nhau từ những ngày còn bé tí nhưng có bao giờ nói chuyện. Cùng lắm là trêu chọc vài câu. Trong lớp được xếp ngồi cùng bàn đầu vì đều quá nhỏ. Có chăng chỉ là vài câu nói chuyện riêng trong lớp kiểu con nít. Lớn thêm chút nữa thì mỗi đứa một trường, chả mấy khi gặp. Thi thoảng chỉ nhìn thoáng thấy những lúc phải đi qua ngõ.
Mình nhớ, khi đó là hè lớp 11, chuẩn bị vào năm học cuối cấp 3, năm học mà đứa nào cũng được bố mẹ nhồi đầy đầu: Nếu không cố gắng thi đỗ đại học thì có mà ở nhà đi hót rác (!). Thế là nô nức đi đăng ký học ôn thi. Cả thành phố Hải Phòng ngày ấy có vài trung tâm luyện thi. Mình háo hức với vài đứa bạn đến đăng ký luyện thi khối A ở một trung tâm lớn nhất thành phố.
Vào ngày đến nhập học, vừa vào sân trường mình giật bắn người vì thấy hắn cũng đã ở đó. Nhưng sau đó cũng thở phào vì không học cùng lớp. Biết là biết vậy thôi chứ cũng chẳng chơi, chẳng bao giờ nói chuyện vì hồi đó mình cảm giác hai người là hai thế giới khác nhau.
Năm ấy trượt đại học vì can tội chơi nhiều hơn học. Buồn, chán, thất vọng. Quyết định sẽ ở nhà, đi làm kiếm tiền và mơ ước trở thành một bà chủ hãng quần đùi (!) vì công việc đầu tiên mình kiếm được tiền là máy quần đùi thuê.
Rồi đột nhiên có một ngày nhận được lời mời đến dự liên hoan chia tay bạn lên đường nhập ngũ. Buổi liên hoan diễn ra vào đúng hôm ông nội mình vừa mất. Mình đã rất phân vân về việc có đến dự theo lời mời hay không. Thật may là bà chị gái duy nhất đã khuyên một điều sặc mùi “tình yêu” thời chiến: “Nếu nó đi học thì thôi cũng được, nhưng đằng này lại là đi bộ đội, chả biết thế nào, vì vậy nên đến!”.
Mình đã mất mấy chục phút đứng ngắm nghía ở cửa hàng tạp hóa duy nhất gần nhà để xem sẽ chọn gì làm quà tặng cho thật ý nghĩa, đúng là cải lương. Cuối cùng mình đã chọn món đồ mang ý nghĩa thực dụng nhất: dao cạo râu. Mãi về sau mình mới biết món quà ấy của mình lại thành của độc.
Màn tặng quà diễn ra cũng hết sức độc đáo. Mình vào đến ngõ, thấy trong nhà đông ơi là đông, nhạc nhẽo xập xình. Lấy hết sức bình sinh gọi hắn ra, dúi vội vào tay và xin phép đi về. Thực ra tặng quà xong cũng thấy hồi hộp, chờ đợi xem phản ứng của đối tượng thế nào. Một thời gian sau gặp hắn ở ngõ, không thấy hắn cười chào mình như cũ, mình đoán chắc món quà mình tặng “có vấn đề” rồi. Để ý, thấy hình như hắn... chưa có râu.
Thời gian thì cứ trôi, cuộc sống mỗi đứa rẽ theo những hướng khác nhau. Nhà mình chuyển đi, không còn ở xóm cũ nữa. Thông tin về nhau cũng ít dần. Tuy nhiên trong một góc nào đó mình vẫn luôn nhớ về quãng ngày thơ bé. Bằng chứng là có rất rất nhiều lần mình mơ đang sống ở xóm cũ, ở ngôi nhà cũ có giàn nho trước cửa - nơi mà mình thường trèo lên ngồi vắt vẻo ngắm xa tít đến hết tầm mắt. Nhưng tiếc là trong giấc mơ chả lần nào gặp lại bạn.
Mình cứ thun thút làm theo sự sắp đặt của ông Trời mà chẳng có ý định chống lại (Ảnh minh họa). |
Thế nhưng đúng là ông Trời xui khiến, bạn lại gọi cho mình đúng khi gia đình mình có việc lớn: ông anh 35 tuổi của mình lấy vợ. Mình mừng hơn tất cả vì điều này làm cho bố mẹ giảm đi 80% nỗi lo lắng, muộn phiền. Vì thế, nhân cuộc điện thoại hỏi thăm mình hồ hởi thông báo cho bạn thông tin ấy và nhất định mời bạn đến góp vui với gia đình. Ban đầu bạn ngần ngại nhưng chắc tại mình mời nhiệt tình quá nên bạn đồng ý.
Và chuyện gì đến cũng đã đến, đến một cách nhẹ nhàng, tự nhiên như vốn dĩ nó phải vậy. Mình cứ thun thút làm theo sự sắp đặt của ông Trời mà cũng chẳng có ý định chống lại. Kể cũng thú vị! Cưới xong rồi mình vẫn còn chưa thực sự hiểu chuyện gì đang diễn ra. Vẫn cứ như hai người bạn thời cắp sách.
Bây giờ chỉ ước mong sẽ giữ mãi được tình cảm như vậy cho dù có bao nhiêu tác động của người đời, của hoàn cảnh, của không ít những những gian nan. Nắm tay nhau thì sẽ vượt qua được hết. Chỉ mong là hãy luôn nhìn vào mắt nhau, để biết nhau nghĩ gì, mong muốn gì và cùng nhau mỉm cười bước tiếp.
Mong lắm, bạn của tôi!